NHỮNG GIỜ PHÚT BÌNH YÊN CUỐI CÙNG .

giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968, Huế vẫn bình yên, tôi họp với anh Nguyễn Văn Xuân, trưởng ban Hoạt Vụ, sau này đổi danh xưng là G-2. Tôi ra lệnh cho anh Nguyễn Văn Xuân bằng mọi cách, mọi phương tiện, kêu gọi anh em CSĐB phải trở về đơn vị ngay để ứng phó tình hình quá nguy ngập, vì có thể Việt cộng sẽ tấn công Huế đêm nay.

Anh Xuân hỏi tôi:

– Thưa ông Phó, ông Ty không cho lệnh cấm trại, mình làm như vậy có quá đáng lắm không?

– Tôi sợ rằng đã quá muộn, không còn kịp nữa đâu anh Xuân, ông Ty không cho lệnh cấm trại đó là quyền của ông ta, tôi là người chỉ huy trực tiếp lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt, tôi có quyền cho lệnh cấm trại lực lượng CSĐB dưới quyền, đó là quyền của tôi. Anh cố gắng kêu gọi anh em được chừng nào hay chừng đó, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm với thượng cấp, anh đừng lo.

Anh Xuân đã nghiêm chỉnh thi hành lệnh của tôi, nhưng số anh em CSĐB trở về đơn vị chỉ khoảng 40% mà thôi.

6 giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968:

Huế vẫn bình yên…

6:30 chiều mồng một Tết Mậu Thân 1968, gia đình tôi đã rời khỏi nhà, đến ngụ ở một nơi khác. Tôi yên tâm không còn lo đến an ninh của gia đình nữa.

7 giờ chiều ngày mồng một Tết Mậu Thân 1968:

Huế vẫn bình yên…

Huế mùa đông, trời tối rất nhanh, mới 7 giờ chiều mà trời đã tối hẳn. Thành phố đã lên đèn từ bao giờ.

Với hai xe tuần tiễu, mỗi xe 6 người, 12 thầy trò chúng tôi là những quân nhân, là lính đánh giặc chuyên nghiệp, tôi đem theo họ từ Chi Khu Nam Hòa biệt phái sang CSQG vào tháng 6/1966, đi nơi nào, hiểm nguy đến đâu, 12  thầy trò chúng tôi cũng có nhau.

Đêm nay, 12 thầy trò với 2 xe tuần tiễu, chúng tôi áo giáp, nón sắt, súng đạn đầy đủ, ở xe tôi ngồi có 3 hệ thống truyền tin liên lạc khác nhau:

a- Hệ thống máy Motorola liên lạc nội bộ.

b- Hệ thống máy C-25 liên lạc với Trung Tâm Hành Quân BCH/Tiểu Khu Thừa Thiên.

Hệ Thống máy GE và máy C-25 (máy trừ bị), liên lạc với phái bộ Cố Vấn Tình báo Hoa Kỳ. 

Chúng tôi bắt đầu vòng tuần tiễu đầu tiên từ Quận III, sang Quận II vào Quận I, và sau đó chạy dọc theo vòng đai thành phố Huế, kiểm soát các nút chận.

Từ sau Mậu Thân 1968 đến nay năm 2010, đã bốn mươi hai năm trôi qua  một số câu hỏi được đặt ra là:

Ngay những giờ đầu Việt cộng tấn công Huế, đã không có sự chống cự hoặc phản công nào của lực lượng bố phòng giữ Huế tại vòng đai thành phố Huế, vì vậy mà Việt cộng đã xâm nhập Huế như chỗ không người?

Câu trả lời không ngụy biện, và đúng nhất là:

– Hoàn toàn không có kế hoạch phòng thủ Huế, không có lực lượng quân sự, bố phòng vòng đai tiếp cận thành phố Huế.

Tôi khởi đi từ Quận III các ngõ ra vào thành phố như:  Đập Đá,  Cầu số 7, Cầu An Cựu, Cầu Kho Rèn, Cầu Phủ Cam, Cầu Bến Ngự, Cầu Nam Giao, Cầu Ga, lên đến Cầu Lòn.

Qua đến Quận II, từ cầu Kim Long, Cầu An Hòa, cầu Bao Vinh, xưống đến vùng Gia Hội.

Vào đến Quận I, như các cửa Thượng Tứ, Đông Ba, An Hòa, Cửa Hữu v.v… Tất cà các địa điểm quan trọng, địch có thể  xâm nhập vào 3 quận của thành phố Huế, đều do lực lượng CSQG thuộc BCH/CSQG Thừa Thiên đảm trách, mỗi nơi chỉ bố trí một vài nhân viên.

Khi xe tuần tiễu tôi chạy qua, số đông địa điểm trên đều có anh em Cảnh Sát hiện diện, nhưng thật là thê thảm, họ đứng co ro trong cơn gió lạnh mùa đông, vũ khí thì là loại shotgun hoặc Carbine M1, và súng lục Rouleau. Một vài địa điểm hoàn toàn bỏ trống, chẳng thấy bóng dáng của một nhân viên Cảnh Sát nào cả.

1 giờ khuya đêm mồng một rạng sáng ngày mồng 2 Tết Mậu Thân 1968: Huế vẫn bình yên…

Một giờ sáng ngày mồng hai Tết Mậu Thân 1968, tôi đi kiểm soát thành phố, và vòng đai an ninh thành phố lần thứ hai.

Khởi đầu từ đường Duy Tân, qua cầu Tràng Tiền, ngang qua đường Trần Hưng Đạo, xuống Chi Lăng, qua đường Trung Bộ, lên đường Bạch Đằng, qua cầu Gia Hội, xuôi về Chi Lăng, bọc lên Phan Bội Châu, theo ngã Trần Hưng Đạo, hai xe tuần tiễu chúng tôi chạy thẳng đường Thống Nhất ra ngã An Hòa và vòng lại để sang khu vực Quận III.

Trở lại vòng về Quận III,  hai xe tuần tiễu chúng tôi theo đường Lê Lợi ngang qua Tòa Hành Chánh Tỉnh, chúng tôi vào kiểm soát trại tạm giam và khu nhà lao Thừa Phủ. Sau đó lại tiếp tục chạy ngang qua trường Đồng Khánh, Quốc Học, dinh Tỉnh Trưởng, khi đến ngã tư trường Luật và Tòa Đại Biểu Chính Phủ. Trung Sĩ Thêm tài xế định rẽ sang đường Nguyễn Huệ chạy vể hướng An Cựu, tôi liền nói với Trung Sĩ Thêm:

– Mình chạy thẳng lên dốc Nam Giao, qua ngả chùa Từ Đàm, bọc sau lưng làng Phủ Cam rồi về lại Bộ Chỉ Huy.

Thượng Sĩ Bái ngồi sau tôi can ngay:

– Không được đâu ôn, nguy hiểm lắm. Nếu quả thật đêm nay bọn chúng tấn công Huế, thì giờ này các đơn vị tiền sát, đặc công của bọn chúng đã có mặt tại những vùng này rồi, chỉ cần hai quả B-40 là 12 thầy trò mình thành Mỹ đen ngay.

Đã quá chậm rồi, hai xe tuần tiễu đã chạy đến gần Cầu Nam Giao, tôi nói với Thượng Sĩ Bái:

– Anh nói rất đúng, nhưng lỡ rồi, quay xe lui làm chi cho mệt, chạy luôn đi.

Sau này suy nghĩ lại mới thấy lời khuyên của Thượng sĩ Bái khuya hôm ấy quả thật quá đúng, vì đêm hôm đó, khi hai xe tuần tiễu chúng tôi chạy ngang qua vùng Từ Đàm và đoạn đường dài sau lưng làng Phủ Cam, giáp ranh với khu nghĩa trang rộng mênh mông của vùng Nam Giao- Chùa Quốc Ân- Phủ Cam, thì lực lượng Việt cộng đã có mặt và bố trí dọc khu đó rồi, nhưng bọn chúng không nổ súng vào hai xe tuần tiễu của chúng tôi vì chưa đến giờ tấn công, nếu nổ súng thì sẽ bị lộ, bằng không, 12 thầy trò chúng tôi đã là những kẻ đầu tiên ngã gục trên chiến trường Huế Mậu Thân 1968. Hú ba hồn bảy vía cho 12 thầy trò!!!

2:30 sáng ngày mồng 2 tết Mậu Thân 1968:

Huế vẫn bình yên… trong cơn hấp hối!

Huế giờ này thật sự đã đi vào giấc ngủ yên lành giả tạo của 3 ngày hưu chiến dối gạt, xảo trá, do tên lưu manh khốn kiếp Hồ Chí Minh và chính trị bộ đảng cướp cộng sản Việt Nam chủ mưu.

Huế đang trong giấc ngủ say… giờ này Huế không còn  nghe tiếng đại bác từ xa vọng về, không còn có hỏa châu soi sáng, không còn có tiếng nổ kinh hồn của hằng loạt đạn  82, 122 ly của Vc pháo kích vào thành phố, không còn có  tiếng súng tạch… đùng… của Việt Cộng  từ thôn xóm xa vọng về.

Mọi nhà đã không còn có ánh đèn, và mọi người có lẽ cũng đang no tròn trong giấc ngủ.

Họ đâu biết rằng thần chết đã đứng ngay ngưỡng cửa của thành phố Huế, thần chết đã đứng ngay tại ngưỡng của của mỗi gia đình, chỉ đợi… chỉ đợi… 3 phút nữa  thôi… lệnh của tên ác quỷ Hồ Chí Minh ban ra là bọn quỷ đỏ sẽ ập vào nhà, vào mỗi gia đình, tàn sát hằng loạt thường dân vô tội không chút nương tay.

– 2:31 phút sáng mồng hai Tết Mậu Thân 1968:

Huế vẫn bình yên… trong cơn hấp hối!

– 2:32 phút sáng mồng hai Tết Mậu Thân 1968:

Huế vẫn bình yên…trong cơn hấp hối!

– 2:33 phút sáng ngày mồng hai Tết Mậu Thân 1968:

HUẾ KHÔNG CÒN BÌNH YÊN…

VIỆT CỘNG TẤN CÔNG HUẾ.

Tử thần đã đến, cửa địa ngục đã mở, ác quỷ Hồ Chí Minh cùng với đám quỷ dữ xuất hiện, bắt đầu cuộc tàn sát dân Huế kéo dài trong 26 ngày, hay 624 giờ kinh hoàng, kể từ 2:33 phút sáng ngày Mồng 2 Tết, đến rạng sáng ngày 26 Tết Mậu Thân 1968, với 5327 thường dân vô tội bị bọn chúng chôn sống, hoặc bị bọn chúng dùng vật cứng đập vào đầu, và 1200 người bị bọn chúng bắt đi mất tích.

Categories: Uncategorized

0 Comments

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published.